Có lẽ, bạn sẽ thấy một phần tuổi thơ của mình trong tuổi thơ của tôi. Có lẽ tuổi thơ của bạn sẽ khác, đẹp hơn và màu nhiệm hơn thế. Nhưng dù là một tuổi thơ như thế nào đi nữa thì tôi tin đó là khoảng thời gian êm đềm, vui vẻ và khó phai mờ. Không lo nghĩ, không tính toán cho những điều sẽ đến là khoảng thời gian của những kỉ niệm ngọt ngào.
Bây giờ cuộc sống của những bộn bề công việc mưu sinh đôi lúc khiến ta chìm vào một mớ trống rỗng tận sâu trong tâm hồn rồi chẳng biết mình đang cần gì, muốn gì và sẽ phải làm gì. Những lúc ấy lại thèm lắm tiếng cười của bọn trẻ hàng xóm, muốn quay về với căn nhà xưa mà lắng nghe tiếng ve vào buổi trưa hè hay tiếng côn trùng râm ran mỗi đêm.
Có lẽ tuổi thơ là miền đất hứa xa xăm mà ta đã trót để lại phía sau trong một ngày nắng rực rỡ để háo hức khám phá thế giới của người lớn, rồi giờ cay đắng nhận ra sẽ không bao giờ có lại được nữa. Có chăng chỉ là hoài niệm, những kí ức ấy được chấp vá bằng những nhiều mảnh và ghép lại tạo nên một bức tranh gọi là “tuổi thơ”. Ừ thì những gì đã qua cũng còn nhớ đó chứ, nhưng cái nhớ ấy đã loang màu thời gian, có bao giờ vẹn nguyên như ban đầu.
Tôi vẫn nhớ một đoạn trong “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”(Nguyễn Nhật Ánh) để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn. Giữa cuộc sống hối hả và bận rộn ngày hôm nay, chúng ta vẫn cần lắm những kí ức tuổi thơ để dừng lại, để suy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc đời để thấy tuổi thơ đẹp và rạng rỡ biết chừng nào!
Một số chùm tranh “ký ức quê hương” dưới nét hoạ Lê Anh Thanh:
Lê Anh Thanh